Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 306: Chương 306
«
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
»
Lâm Sương gật đầu: “Vợ tổng thống nước K quả thật bị bệnh, nhưng thân phận của em đặc biệt, chị sợ đây là một cái bẫy để bắt em.”
Trước đây đã có người nhàm chán như vậy, đào hố để chị đại này nhảy vào.
Chị đại này còn rơi vào bẫy, ngã cũng khá thảm.
Cố Mang không có ý kiến gì: “Được.”
Lâm Sương cử động cổ một chút, trong mắt thoáng qua một tia sát khí: “Nhắc đến chuyện lần trước em bị lừa, bà đây chỉ muốn giết người.”
Vẻ mặt Cố Mang rất nhạt, thờ ơ, nói ra bốn chữ: “Kĩ năng không bằng người khác.”
Đã là chuyện ba năm trước, giờ muốn bắt cô, thì không dễ dàng như vậy.
Ngày hôm sau, Cố Mang chào hỏi Tịch Yên, đi tìm chủ nhiệm giáo vụ để xin nghỉ.
“Một tháng sao?” Chủ nhiệm giáo vụ nhìn cô.
Nữ sinh mặc đồng phục chỉnh tề, đôi mắt rất đen, vẻ mặt lạnh nhạt: “Vâng.”
Chủ nhiệm giáo vụ có vẻ khó xử, nắm tờ xin nghỉ: “Cố Mang, thời gian hơi lâu, em bảo phụ huynh gọi cho thầy một cuộc nhé.”
Cố Mang hơi nhíu mày, trước đây nhà trường không cho cô nghỉ, cô có rất nhiều cách khiến nhà trường đuổi học cô.
Trường trung học Minh Thành, đuổi học thì không khả thi.
Chủ nhiệm giáo vụ thấy sắc mặt Cố Mang lạnh xuống, không khỏi căng thẳng.
Đừng khiến người chị đại này phật ý.
Cố Mang suy nghĩ vài giây, từ bỏ những cách không chính đáng, không có biểu cảm gì lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Thừa Châu.
Người đàn ông nhanh chóng bắt máy, giọng nói trầm ấm dễ nghe truyền đến: “Có chuyện gì vậy?”
“Chủ nhiệm giáo vụ tìm anh.” Cố Mang nói xong, đưa điện thoại cho người đối diện.
Chủ nhiệm giáo vụ dùng hai tay nhận điện thoại, nhận ra hành động của mình không đúng, liếc nhìn Cố Mang.
Thì phát hiện đôi mắt đen của cô gái đang nhìn chằm chằm vào ông ta.
Ông ta ho khan để lấp liếm, đưa điện thoại lên tai: “Xin chào, tôi là chủ nhiệm khối 12.”
Lục Thừa Châu vẫn đang ở phòng thí nghiệm sở 14, khi nhận được cuộc gọi này, lập tức tháo kính bảo hộ, tiện tay vứt lên bàn thí nghiệm.
Vừa mở cúc áo lab, vừa bước nhanh ra ngoài, giọng nói trầm xuống: “Cố Mang xảy ra chuyện gì sao?”
Còn ai dám chọc giận cô ở trường trung học Minh Thành nữa?
Chủ nhiệm giáo vụ thấy Lục Thừa Châu hiểu lầm, thì vội vàng nói: “Không có không có, Cố Mang không xảy ra chuyện gì.”
Bước chân Lục Thừa Châu chậm lại.
“Là thế này.” Chủ nhiệm giáo vụ tiếp tục nói: “Cố Mang muốn xin nghỉ một tháng, bên chúng tôi cần thông báo cho phụ huynh một tiếng.”
Nghe vậy, Lục Thừa Châu ngạc nhiên trong giây lát, rồi mở miệng: “Tôi biết rồi, đưa điện thoại cho cô ấy.”
“Được.” Chủ nhiệm giáo vụ lại trả điện thoại cho Cố Mang.
Cô gái nhận lấy điện thoại.
“Sao đột nhiên lại xin nghỉ một tháng?” Lục Thừa Châu rẽ bước, đi đến cửa sổ ở cuối hành lang, áo lab mở ra.
“Có chút việc.” Cố Mang trả lời ngắn gọn: “Lát nữa tôi sẽ gọi cho anh.”
Lục Thừa Châu ừm một tiếng.
Cố Mang cúp điện thoại, nhìn chủ nhiệm giáo vụ: “Có thể duyệt đơn xin nghỉ được chưa ạ?”
“Được, được.” Chủ nhiệm giáo vụ mỉm cười hòa nhã, nhanh chóng ký tên lên tờ xin nghỉ.
Nhận được đơn xin nghỉ, Cố Mang rời khỏi văn phòng, rồi gọi lại cho Lục Thừa Châu.
“Đi đâu?” Người đàn ông hỏi.
Một tay Cố Mang cho vào túi, bước đi chậm rãi: “Lâm Sương có chút việc nhờ tôi giúp, đi nước K một chuyến.”
Lục Thừa Châu đứng ở cuối hành lang, mở cửa sổ ra: “Khi nào đi?”
“Tối nay.”
“Có cần tôi đưa em đi không?” Người đàn ông lấy một điếu thuốc ra kẹp ở bên miệng, bật lửa châm, hít một hơi, tay kẹp thuốc chống lên bệ cửa sổ, ánh mắt rơi xuống khoảng trống bên ngoài viện nghiên cứu.
“Không cần đâu.” Cố Mang lười biếng trả lời, giọng điệu tự nhiên: “Lâm Sương sẽ đến đón tôi.”
«
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
»